Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai
Phan_16
Diệu Đức lại nghĩ dến chuyện, Hạ Tư Lạc là tiên hoàng, bây giờ con rễ của họ trở lại thì vị
hoàng đế này có thể phòng bị với hắn hay không, có lo lắng hắn sẽ trở về cướp đi ngôi vị
hoàng đế của mình hay không?
Tuy rằng bên ngoài vị hoàng đế này tương đối ôn hòa, cũng không phải là một hôn quân,
nhưng lịch sử đã có rất nhiều chuyện tranh quyền đoạt vị mà huynh đệ tàn sát lẫn nhau. Nghĩ
đến đây, đám người Tô Diệu Đức cảm thấy bọn họ không thể tiếp tục ở lại Bắc Phượng quốc
nữa, tốt nhất là càng sớm sum họp với gia đình Lăng nhi càng tốt. Cho dù có chuyện gì xảy
ra thì người một nhà bọn họ cũng muốn ở cùng một chỗ.
"Hoàng thượng, nếu như đã có tin tức Lăng nhi ở Nam Diệu quốc, chúng tôi đành phải nói
lời chào từ biệt với người. Chúng tôi muốn đến Nam Diệu quốc tìm cả nhà Lăng nhi" Tô
Diệu Đức lên tiếng.
Anh em Tô Mặc Phong cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đều có ý nghĩ như vậy.
Trong lòng Hạ Diệu Vân còn có nghi vấn, huồng hồ hắn cũng không muốn tiếp tục làm
hoàng đế. Tuy rằng đã tại vị được hai năm, nhưng giấc mộng du sơn ngoạn thủy, gửi gắm
tình cảm vào thi họa vẫn còn trong lòng. Nếu Thập Nhất hoàng đệ trở về, hắn liền trao trả
ngôi vị hoàng đế lại cho hoàng đệ của mình.
"Chư vị cần gì phải gấp gáp? Nếu Thập Nhất hoàng đệ đã trở về thì đương nhiên cũng muốn
quay về Bắc Phượng quốc" Hắn quyết định phải lập tức phái người đi mời cả nhà Thập Nhất
hoàng đệ trở về.
Đám người Tô Diệu Đức lại nghĩ Hạ Diệu Vân cự tuyệt, trong lòng nhịn không được mà lo
lắng. Quả nhiên là có sự phòng bị với Hạ Tư Lạc, chỉ sợ lưu bọn họ ở lại chính là muốn có chỗ uy hiếp đến vợ chồng Lăng nhi.
Chương 46: Nguyên nhân tiến cung
"Thánh chỉ đến..."
Tô Khinh Lăng nhìn thấy một nô bộc đưa thái giám tuyên chỉ từ hoàng cung vào.
Tô Khinh Lăng cùng Lão vương phi nhìn nha, sau đó nhìn thái giám kia.
"Tiểu công công, hoàng thượng hạ chỉ gì?" Lạc còn trong cung, có chuyện gì mà phu quân
nàng lại không thể trở về nói mà là sai thái giám tuyên thánh chỉ?
"Bẩm Nhàn quận chúa, hoàng thượng có lệnh, mời người ngay lập tức tiến cung" Tiểu thái
giám đáp lại khẩu dụ của Tô Long Ngạo.
"Ngay lập tức tiến cung?" Tô Khinh Lăng hơi nhíu mi. Kì quái, chẳng lẽ có chuyện lớn gì đã
xảy ra?
"Lăng nhi, có chuyện gì quan trọng sao?" Lão vương phi lo lắng hỏi. Vất vả lắm nữ nhi của
bà mới trở về, tuy rằng dung mạo đã thay đổi nhưng bà không muốn có chuyện gì nghiêm
trọng xảy ra cả.
"Mẫu thân, người đừng lo lắng, con sẽ trở về sớm thôi" Tô Khinh Lăng vỗ vỗ tay Lão vương
phi, nói.
"Nhưng mà..."
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai người ở vương phủ chờ muội trở về" Tô Khinh Lăng nhìn
Triển Lệnh Dương cùng Lam Hạo Trần.
"Ừ!" Triển Lệnh Dương gật gật đầu, hơn nữa còn quyết định lập tức dùng bồ câu đưa tin cho
sư phụ cùng các sư đệ khác thông báo Lăng nhi đã bình an trở về.
Tô Khinh Lăng ôm một chú sói có bộ lông màu bạc cùng nhi tử, gật gật đầu với tiểu thái
giám.
"Chúng ta đi thôi"
"Vâng" Tiểu thái giám dẫn Tô Khinh Lăng rời đi.
Mà đám người Triển Lệnh Dương chỉ nhìn bóng dáng của Tô Khinh Lăng. Biến mất hai năm,
cuối cùng thì Lăng nhi đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng cung, Ngự hoa viên.
Muôn nghìn loài hoa vây quanh ngôi đình màu ngọc bích, gió lạnh phơ phất. Bên trong, Tô
Long Ngạo cùng Hạ Tư Lạc khoác áo bào tím đang đánh cờ, đồng thời cũng đợi Tô Khinh
Lăng.
"Nhàn quận chúa đến!"
m thanh lanh lảnh của thái giám cắt đứt bàn cờ của Tô Long Ngạo cùng Hạ Tư Lạc. Bọn họ
ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Tô Khinh Lăng đang ôm một chút sói cùng Hạ Thiếu Lăng đi
bên cạnh cách đó không xa.
"Lăng nhi, muội đến rồi" Tô Long Ngạo vẫy tay với Tô Khinh Lăng "Vào đây đi"
Tô Khinh Lăng ôm sói xám, bóng dáng nhoáng lên một cái liền bay đến trong đình.
Hạ Thiếu Lăng cũng theo sau, đứng bên cạnh phụ thân.
"Huynh vội vã tuyên chỉ bảo muội tiến cung làm gì vậy?" Tô Khinh Lăng không khách khí
ngồi xuống bên cạnh Hạ Tư Lạc, sau đó cầm miếng trái cây trên bàn bỏ vào miệng.
Tô Long Ngạo chỉ cười khi nhìn thấy động tác của nàng, sau đó nhìn Hạ Tư Lạc rồi mở
miệng:
"Để đại sư huynh nói cho muội biết đi"
Nghe vậy, Tô Khinh Lăng liền ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Lạc.
"Chồng, có chuyện gì vậy?"
"Cha mẹ, anh cả cùng anh hai đều đến đây" Hạ Tư Lạc đáp.
"Cái... cái gì?" Tô Khinh Lăng ngay lập tức bị tin này làm cho kinh ngạc "Đều đến đây?"
Không thể nào! Đây là một không gian khác, cũng không phải giữa nước này với nước nọ ở
hiện đại, làm sao có thể đều đến đây được?
Hạ Tư Lạc gật gật đầu. Lúc nghe thấy tin tức này, hắn cũng rất kinh ngạc.
"Anh không lầm chứ?" Tô Khinh Lăng còn có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ cả nhà mình đều có
số xuyên không?
"Tin tức hoàn toàn chính xác" Hạ Tư Lạc đương nhiên sẽ không tin những tin tức chưa được
xác minh.
"Cha, ông bà ngoại đều đến đây sao?" Hạ Thiếu Lăng nghe thấy, ánh mắt cũng sáng lên. Nó
cực kỳ yêu ông bà ngoại, đương nhiên cũng yêu ngoại tổ mẫu ở cổ đại.
"Bọn họ đang ở Bắc Phượng quốc" Hạ Tư Lạc trả lời.
"Ơ? Bọn họ làm sao đến được Bắc Phượng quốc?" Mẹ con Tô Khinh Lăng vừa nghe, liền
cảm thấy kỳ quái.
"Theo lời nói của xứ giả Bắc Phượng quốc thì là bọn họ rơi từ trên trời xuống điện Kim
Loan" Tô Long Ngạo đáp, khóe môi mang theo ý cười. Hắn cảm thấy rất có hứng thú với
người nhà Tô Khinh Lăng, không biết một gia đình như thế nào mà có thể dưỡng ra một nữ
nhi độc đáo như vậy?
Cằm của Tô Khinh Lăng cũng muốn rơi xuống đất. Bàn tay ôm chặt sói xám, miệng cảm
thán:
"Bọn họ cũng biết chọn nơi đáp xuống quá!" Thẳng tay đạp thủng nóc nhà người ta.
"Nhưng mà hoàng huynh, sứ giả là sao?" Bắc Phượng quốc phái sứ giả đến sao?
"Hoàng đế Bắc Phượng phái sứ giả đến đón mọi người về Bắc Phượng quốc" Tô Long Ngạo
nói.
"Lão Bát?" Tô Khinh Lăng nhìn Hạ Tư Lạc.
Hạ Tư Lạc gật gật đầu.
"Không phải là hắn ta không muốn làm hoàng đế nữa chứ?"
Bọn họ luôn biết rằng lão Bát không muốn làm hoàng đế, nhưng nếu nhường ngôi vị hoàng
đế lại cho những vị hoàng tử khác thì không bằng cứ để lại cho hắn ta. Ít nhất thì tính cách
của lão Bát cũng khá ôn hòa, có thể trị quốc một cách nhân từ. Hơn nữa còn có Tể tướng ở
đó, những vị hoàng tử khác muốn tạo phản cũng không dễ dàng như vậy. Thế nhưng bây giờ
bọn họ vừa trở về cổ đại thì lão Bát đã phái người đến mời bọn họ trở về chỉ có hai nguyên
nhân. Thứ nhất chính là hắn ta muốn trả lại ngôi vị hoàng đế. Thứ hai, qua hai năm làm
hoàng đế có quyền có thế, hắn ta muốn tìm hiểu xem bọn họ có gây nguy hiểm gì cho hắn
hay không. Tuy nhiên, nàng tin rằng nguyên nhân thứ nhất sẽ chiếm phần cao hơn.
Hạ Tư Lạc mấp máy môi, không nói lời nào. Thế nhưng biểu cảm lại thể hiện rõ ý nghĩ trong
lòng hắn.
"Mọi người phải đi sao?" Tô Long Ngạo nhìn Tô Khinh Lăng.
"Đương nhiên" Tô Khinh Lăng gật gật đầu "Cha mẹ muội đều ở đó, có thể không quay về
sao?" Nơi này chính là cổ đại, lỡ như cha mẹ bị vài người có ý đồ bất chính lợi dụng thì phải
làm sao? Nàng đương nhiên phải quay về Bắc Phượng bảo vệ bọn họ rồi.
"Được rồi, huynh đi cùng bọn muội" Tô Long Ngạo nói. Hắn đã quyết tâm phải đến gặp phụ
mẫu thân sinh của Tô Khinh Lăng.
Chương 47: Người nhà hai thế giới gặp lại nhau
Hôm sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy ra khỏi Nhàn vương phủ, hướng về phía Bắc
Phượng quốc.
Đi phía trước xe ngựa là bốn con tuấn mã cao lớn, trên lưng ngựa đều là những nam tử tuấn
mỹ. Mà phía sau xe cũng có hai vị hắc y nam tử cưỡi ngựa.
Đoàn người chói mắt như thế đúng là đám người Tô Khinh Lăng. Bốn tuấn nam phía trước
theo thứ tự là Hạ Tư Lạc, Tô Long Ngạo, Triển Lệnh Dương và Lam Hạo Trần. Hai hắc y
nhân phía sau là thị vệ của Tô Long Ngạo.
Đoàn người với vẻ ngoài chói mắt, muốn không bị để ý cũng không được. Tuy nhiên, ngay
cả Nhàn quận chúa của chúng ta lại càng không muốn không được chú ý.
Kết quả là, sau nửa tháng rêu rao, bọn họ rốt cuộc cũng đến Bắc Phượng quốc.
Hoàng cung Bắc Phượng.
"Cô Lãnh, xin chờ một chút" Trên hành lang, Tô Mặc Phong cản đường Lãnh Thanh Thu.
Lãnh Thanh Thu nhìn hắn, nhíu mày.
"Có chuyện gì sao?"
"Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng" Tô Mặc Phong không giống em trai song sinh của
mình, hắn trầm ổn hơn rất nhiều "Tại sao cô Lãnh lại xuất hiện ở nơi này?" Đôi mắt thâm
thúy đánh giá Lãnh Thanh Thu. Cô gái này không giống Dương Phỉ Phỉ, đây là một người rất
có tâm kế, mà một người phụ nữ như vậy lại càng đáng sợ hơn rất nhiều.
"Hừ!" Lãnh Thanh Thu đột nhiên hừ lạnh một tiếng "Các người có thể ở đây, chẳng lẽ tôi lại
không thể sao?"
"Tôi nghĩ cô Lãnh dường như rất vô lý" Tô Mặc Phong cũng không tức giận, ngược lại là
cười lạnh nhìn cô ta "Chúng tôi ở đây là bởi vì chúng tôi có đầy đủ lý do. Mà cô, cô diễn viên
Lãnh Thanh Thu, cũng từng đóng phim cổ trang, chắc hẳn hiểu rõ nơi này hơn tôi đúng
không? Cô nghĩ rằng chỉ cần chúng tôi mở miệng, cô còn có thể hoàn hảo đứng ở chỗ này sao?"
Lãnh Thanh Thu ngây ngốc, lại không cam lòng. Đúng vậy, quả nhiên chỉ cần Tô Mặc Phong nói vài lời với hoàng đế thì cô ta lập tức sẽ trở thành phạm nhân.
"Cô Lãnh là người thông minh, mặc kệ trong lòng cô có tâm kế gì nhưng cũng xin cô đừng biến chúng thành hành động, nếu không kết cục như thế nào hẳn là không cần tôi phải nói"
"Người nhà Tô gia đều cả vú lấp miệng em như vậy sao?" Lãnh Thanh Thu đột nhiên ném ra
một câu.
Tô Mặc Phong mỉm cười, đáp:
"Tôi chỉ là vì em gái của mình vạch trần vài chuyện xấu mà thôi. Nếu cô Lãnh đã nghĩ như
vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác. Tuy nhiên cô Lãnh nhất định là hiểu rất rõ, nếu tôi
là em gái tôi, bây giờ cô đã không thể lên tiếng nói chuyện"
Bộ dạng cười nhạt của Tô Mặc Phong khiến cho Lãnh Thanh Thu rùng mình một cái. Cô nhớ
rằng Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc, còn có con trai của bọn họ - Hạ Thiếu Lăng, đều có thân
thủ quỷ dị. Đích xác, nếu một trong bọn họ muốn giết người, cô ta không thể nào sống sót.
"Cô Lãnh hãy suy nghĩ kỹ lời nói của tôi đi" Tô Mặc Phong biết lời nói của mình đã vạch
một dấu trong lòng Lãnh Thanh Thu, mục đích cũng đã hoàn thành.
Lãnh Thanh Thu nhìn Tô Mặc Phong xoay người rời đi, trong lòng cũng vạn phần không dễ
chịu. Cô ta cũng đã có mặt ở nơi này, hơn nữa lại càng không biết cách để trở về. Bất kể như
thế nào, bây giờ cô ta cũng không thể rời khỏi đám người nhà họ Tô.
...
"Phong, anh tìm cô ta làm gì vậy?"
Tô Mặc Phong vừa rẽ ngoặc ngay góc hành lang, Tô Mặc Thần liền xuất hiện. Lúc nãy hắn
cũng nhìn thấy Tô Mặc Phong đứng bên cạnh Lãnh Thanh Thu.
"Không có gì, chỉ nói vài lời nên nói thôi" Tô Mặc Phong thản nhiên đáp, sau đó lướt qua em
trai của mình, đi về phía trước.
"Anh mà có lời gì nên nói với cô ta?" Tô Mặc Thân không tin, sau đó biểu cảm đột nhiên
thay đổi "Này! Không phải là anh đã nhìn trúng người phụ nữ kia chứ?" Dung mạo của cô
gái kia cũng không tồi, nếu cô ta không có tà tâm với em rễ thì hắn nhất định sẽ rất thưởng
thức cô ta.
Tô Mặc Phong ném cho em trai một cái liếc mắt. Có thể sao?
Tô Mặc Thần thần nhìn thấy phản ứng của anh trai, lúc này mới sờ sờ mũi, hỏi lại:
"Vậy anh đến tìm cô ta là có chuyện gì?"
"Báo cho cô ta, đừng có tự tìm đường chết" Tô Mặc Thần nhếch môi, đáp.
Tô Mặc Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười, nói:
"Anh nghĩ rằng cô ta có năng lực tổn thương Lăng nhi sao? Đừng quên nơi này là thiên hạ
của Lăng nhi" Hắn biết rõ mọi chuyện, em gái của hắn ở đây chính là một bá vương.
"Có đôi khi chỉ cần một con chuột cũng có thể gây ra hoảng loạn" Cẩn thận luôn là chuyện
tốt.
"Vậy anh nghĩ rằng, chỉ cần cô ta có ý muốn hại Lăng nhi thì lời nói của anh sẽ ảnh hưởng
đến quyết định của cô ta sao?" Tô Mặc Thần hoàn toàn không cho là đúng.
"Anh không biết, nhưng anh đã nói nếu cô ta làm ra loại chuyện quá đáng gì thì chúng ta
cũng không cần phải nương tay" Người nhà họ Tô không biết hai chữ 'mềm lòng'.
"Ha ha ha..." Tô Mặc Thần cười, vậy cũng được.
Hai anh em trở lại nơi mình đang ở, liền nhìn thấy cha mẹ đang đi tới đi lui, dường như có
chút nôn nóng. Bọn họ nhìn nhau, liền đi tới hỏi:
"Cha mẹ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Hai đứa về rồi" Vợ chồng Tô Diệu Đức nhìn thấy hai đứa con trai, trong lòng cũng nhẹ
nhàng thở ra.
Bạch Linh Lung cười, nói:
"Là chuyện tốt, nghe nói cả nhà Lăng nhi đã đến cổng thành, hoàng thượng cho phép chúng
ta đến đón chúng"
"Thật sao?" Anh em Tô Mặc Phong cũng nở nụ cười "Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi
thôi"
Chương 48: Đá bay hồ ly tinh
"Sao cô ta lại có mặt ở đây?"
Nhìn thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, sắc mặt Tô Khinh Lăng rất là cổ quái. Ngay
cả cha con Hạ Tư Lạc cũng nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái không được hoan nghênh kia.
Hạ Diệu Vân cùng Tể tướng nhìn nhau. Sao lại thế này? Cô nương họ Lãnh này không phải
người thân của họ sao?
"Thập Nhất hoàng đệ, cô nương này đã cùng cả nhà Tô lão gia rơi xuống điện Kim Loan"
Nghe vậy, Tô Khinh Lăng chuyển ánh mắt về phía người nhà mình.
"Cha mẹ, chuyện này là sao? Sao cô ta lại đến đây cùng mọi người?"
Tô Diệu Đức cùng Bạch Linh Lung lắc lắc đầu, bọn họ cũng không hiểu ra sao.
"Lăng nhi, cô ta nhất định là theo dõi chúng ta, sau đó thừa dịp đại sư Thích Gia mở cánh cửa
thời không mà nhảy vào" Tô Mặc Thần hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thu.
Mà Lãnh Thanh Thu lại như không cảm xúc, ánh mắt của cô ta yên lặng dừng trên người Tô
Khinh Lăng. Mặc dù đã từng nhìn thấy Tô Khinh Lăng mặc trang phục cổ trang lúc đóng
phim, nhưng cô trước mắt lại khiến cho cô ta cảm thấy cao quý hơn nhiều. Tại sao? Cho dù ở
hiện đại hay một thế giới khác, Tô Khinh Lăng vẫn luôn nổi bật như vậy? Hoàn toàn che mờ
sự chói lọi của cô ta. Không phải nói những cô gái xuyên không đều rất vô địch sao? Còn cô
ta lại cứ như là một diễn viên phụ làm nền cho Tô Khinh Lăng.
"Lãnh Thanh Thu, cô theo dõi cà nhà tôi là muốn làm cái gì?" Tô Khinh Lăng cũng không
khách khí với Lãnh Thanh Thu, hỏi thẳng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian